Nếu một ngày không có ngành y
Thì thế giới như thế nào em nhỉ
Lúc khai hoa lại giống thời nguyên thủy
Trời sinh voi, trời sinh cỏ thôi mà
Người suy tim, người viêm phổi ho gà
Trăm thứ bệnh mời thầy mo thầy cúng
Kinh dược sư, kinh kim cương thầy tụng
Khói hương thơm số sống chết do trời
Ở thị thành, phố chợ khắp nơi nơi
Người la liệt chết bởi do bệnh dịch
Kẻ phiêu diêu chín tầng mây lắc chích
Miệng ngáp dài vất vưởng tựa hồn ma
Tiếng khóc ông, tiếng khóc mẹ, khóc bà...
Tiếng tức tưởi khóc hài nhi xấu số
Khắp nhân gian tiếng bi ai đau khổ
Bởi tại sao lại thiếu vắng ngành y
Bực chút thôi mắng họ chẳng ra gì
Động một tý là bạo hành áo trắng
Vì người bệnh họ cắn răng im lặng
Tại vì đâu thiên thần bị đọa đày
Họ là người có tiên thánh gì đâu
Bởi tiên thánh được quanh năm hương khói
Họ cũng buồn, họ cũng cười, cũng nói
Cũng biết yêu, cũng biết ghét bình thường
Đến tháng rồi họ cũng ngóng đợi lương
Cũng mong thưởng để mưu cầu cuộc sống
Trái tim họ cũng bốn ngăn không rộng
Đủ hiến dâng những hạnh phúc cho đời
Chẳng dám so sâu rộng tựa biển khơi
Chẳng dám sánh vời vợi hơn non thái
Họ chữa bệnh bằng tấm lòng nhân ái
Chỉ xin đừng làm tim họ thêm đau...