Responsive Image

DetailController

Y học thường thức

VIẾT TIẾP GIẤC MƠ CON SAU TAI NẠN BỎNG NẶNG

Khuôn mặt khôi ngô, ánh mắt ngời sáng, đầy nghị lực: “Con sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành bác sĩ cứu chữa, giúp đỡ nhiều người”. Đó là chia sẻ của cậu bé 11 tuổi vốn thiếu thốn tình cảm lại không may mắn bị bỏng điện nặng, sẹo dính co kéo lệch người, sau khi được phẫu thuật tạo hình thẩm mỹ tại Bệnh viện Bạch Mai.

Dù hành trình phía trước con sẽ còn phải trải qua nhiều cuộc phẫu thuật để cơ thể hoàn thiện hơn, nhưng cánh cửa tương lai sáng tươi đã và đang rộng mở.

PGS.TS Phạm Thị Việt Dung, Trưởng khoa Phẫu thuật Tạo hình Thẩm mỹ thăm khám cho bệnh nhi

Sinh ra ở miền quê thuộc vùng sâu vùng xa của tỉnh Phú Thọ. Bố mẹ li hôn từ khi con mới 4 tuổi. Hai bố con cùng ông bà tuổi đã cao sống nương tựa vào nhau, ngày qua ngày. Thu nhập chính của gia đình đều từ tiền lương làm thuê ít ỏi, không ổn định của người bố.

Cách đây 7 tháng, trong một lần đi câu cá với bạn, con không may mắc cần câu vào dây điện cao thế. Một tiếng nổ vang trời, hất văng con xuống đất, toàn thân cháy bỏng. Bỏ giúp việc cho quán ăn, người bố bán hết tài sản, chạy vạy lo chữa trị cho con.

Từ bệnh viện huyện xuống tuyến trung ương ròng rã suốt 2 tháng trời, người bố chưa rời con ngày nào. Bao lần nhìn con đau đớn thay băng, nước mắt người bố trực trào rưng rưng lại cố nín vào trong, giữ tinh thần, còn chấn an, động viên con. Rồi cũng chẳng còn tiền để nằm mãi viện, sau 2 lần ghép da, bố con xin đưa nhau về quê, hàng ngày nhờ bác sĩ gần nhà thay rửa vết thương cho con.

Cứu sống được con, nhưng con không thể đứng thẳng, không thể giơ cánh tay, không thể duỗi thẳng được cẳng tay do sẹo co dính thành ngực, nách và khuỷu phải. Đau, ngứa, rát, tê bì luôn làm con phải bấm môi chịu đựng, đặc biệt mỗi khi đứng lâu. Tuy thế, con không hề kêu than. Thương con, nhưng có phần bất lực vì hoàn cảnh bởi để giải quyết tình trạng này, con cần phải trải qua nhiều lần phẫu thuật nữa và cần một số tiền lớn.

Là một cậu bé hiếu học, năng động, luôn đạt điểm tốt các môn và nhiều giải thưởng thể thao, sau biến cố cuộc đời, nằm viện con luôn lo lắng việc trở lại trường. Khi điều trị bỏng, vết thương ổn định, bố chia sẻ, việc đầu tiên con đề nghị là được đi học lại để kịp theo chương trình với các bạn.

Đi học trở lại, các hoạt động khá hạn chế, khó khăn nhất là viết, nhưng con luôn cố gắng chép bài đầy đủ. Có những lúc ghì bút làm bài mà ngón tay con đỏ tấy, mỏi rã rời. Bạn bè thầy cô luôn thông cảm, động viên, nên con càng nỗ lực.