Sinh viên P.L.Q.L bị tai nạn giao thông, nhập viện Bạch Mai vào một ngày cuối tháng 2-2024 trong tình trạng đa chấn thương, ngừng tuần hoàn ngoại viện, sốc mất máu nghiêm trọng, chấn thương ngực kín, vỡ tâm thất phải, tràn máu, tràn khí màng phổi 2 bên, đã được cấp cứu, tiếp máu, phẫu thuật, hồi sức với sự phối hợp đa chuyên khoa của tập thể y bác sĩ thầy thuốc Bệnh viện Bạch Mai. Một câu chuyện điển hình trong ngành Y với những cam go, căng thẳng tưởng chừng không vượt qua được trước lằn ranh sinh tử, những nỗ lực và tận tâm của đội ngũ thầy thuốc và kết quả tuyệt vời sau 1 tháng, bệnh nhân được ra viện trong niềm xúc động của các thầy thuốc và gia đình.
Bức tranh cháu P.L.Q.L vẽ tặng các thầy thuốc Bệnh viện Bạch Mai
Chúng tôi đã có loạt tin bài cập nhật về trường hợp bệnh nhân trên Fanpage và Website Bệnh viện Bạch Mai, đồng thời được báo giới chia sẻ. Sau gần 4 tháng trở về với gia đình, cuộc sống, giảng đường đại học, bạn P.L.Q.L đã gặp gỡ và chia sẻ cảm xúc với phóng viên Phòng Công tác xã hội.
PV: Chào bạn P.L.Q.L, xin bạn chia sẻ cuộc sống học tập, làm việc của mình sau khi từ bệnh viện trở về với cuộc sống, gia đình, môi trường học tập và làm việc?
Sau khi ra viện được 1 tháng em đã đăng kí học kỳ hè trên trường để phần nào việc học không bị quá trễ so với các bạn đồng trang lứa. Bên cạnh thời gian học 2 buổi trực tiếp trên trường và 4 buổi online tại nhà, phần lớn thời gian em dành cho hoạt động nâng cao thể chất, cải thiện sức khoẻ. Em dự định khi sức khỏe tốt hơn sẽ tập đi lại xe máy. Em mong là mình có thể sớm quay trở lại cuộc sống bình thường như trước đây.
Ngày 27/3/2024, cháu P.L.Q.L được xuất viện trong niềm vui của gia đình và các thầy thuốc
PV: Tình hình sức khỏe của bạn có ổn định không? Có phải tái khám ở Bệnh viện Bạch Mai không?
Giờ sức khoẻ của em cũng khá tốt. Em đã đến Bệnh viện Bạch Mai tái khám sau 1 tháng ra viện, kết quả khá ổn định và không cần tái khám thêm.
PV: Vượt qua một tai nạn khủng khiếp, hồi sinh lại từ bao đau đớn trên lằn ranh sinh tử, cảm xúc và suy nghĩ của bạn bây giờ là gì?
Quả thực là sau khi được các y bác sĩ của Bệnh viện Bạch Mai cứu em khỏi tay thần chết quay về với gia đình, cho em được như ngày hôm nay, từ tận đáy lòng em cảm thấy vô cùng biết ơn và kính trọng tấm lòng y đức và tài năng của các y bác sĩ.
Bố mẹ em luôn nói với em rằng: Những trang sách của cuộc đời phía trước em được viết tiếp là nhờ công ơn các y bác sĩ của Trung tâm cấp cứu A9, Đơn vị C8 - Viện tim mạch, Trung tâm gây mê hồi sức, Trung tâm Huyết học và truyền máu - Bệnh viện Bạch Mai. Em có cơ hội được tiếp tục thực hiện những ước mơ, hoài bão còn dang dở như ngày hôm nay là nhờ công ơn cứu chữa tận tâm của các bác sĩ! Điều trân quý này em luôn khắc ghi trong tim. Bên cạnh đó, em cũng vô cùng biết ơn bố mẹ, các thành viên trong gia đình vì đã không rời nửa bước trên cả hành trình dài này với em, động viên tinh thần cho em an tâm chữa bệnh. Mặc dù quãng thời gian khủng khiếp nhất em không được chứng khiến (vì hôn mê) nhưng nhìn mái tóc bố mẹ bạc đi nhiều, khuôn mặt xanh xao và hốc hác cũng đủ nói khi đó khó khăn tới nhường nào. Ở thời điểm hiện tại, điều em mong muốn và cố gắng nhất là phục hồi thể lực hoàn toàn để có thể đi học, đi làm để đền đáp công ơn của bố mẹ và không phụ công ơn của các y bác sĩ bệnh viện Bạch Mai.
PV: Bạn sẽ bước tiếp những dự định và mơ ước của mình chứ?
Vâng, tất nhiên rồi ạ. Em thấy mình vô cùng may mắn khi cơ thể hồi phục và hiện tại chưa có biến chứng gì. Việc bị chậm mất 1 kì học so với các bạn đồng trang lứa em sẽ cố gắng từng chút một để bắt kịp lại. Bố mẹ em có khuyên không cần căng thẳng quá sức nhưng em thấy vẫn trong khả năng của mình ạ.
Sức khỏe của cháu hiện tiến triển tốt và cháu sẽ viết tiếp những dự định, ước mơ của mình
PV: Được biết bạn có tài vẽ tranh, và các bác sĩ Bạch Mai rất mong nhận được bức tranh bạn vẽ tặng, bạn vui lòng chứ?
Em rất sẵn lòng ạ. Em hy vọng mọi người sẽ thích ạ.
PV: Trong những tháng ngày nằm viện, được trực tiếp trải nghiệm môi trường bệnh viện, bạn nghĩ thế nào về nghề thầy thuốc?
Trong khoảng thời gian nằm viện em đã được tận mắt chứng kiến công việc của các y bác sĩ và các đội ngũ khác một cách tường tận hơn bao giờ hết, nhất là trung tâm hồi sức tích cực - nơi em được điều trị. Mặc dù khối lượng công việc thực sự nhiều và dồn dập nhưng mọi người luôn cần mẫn, tận tâm ngày cũng như đêm không có sự khác biệt. (Em biết vì đêm em không có ngủ được tí nào!) Điều đó khiến em vô cùng cảm phục tinh thần của các y bác sĩ tại Trung tâm gây mê hồi sức - nơi em điều trị. Môi trường làm việc có thể không quá khó khăn về vật chất nhưng rất dễ khiến ta thấy bị áp lực về tinh thần. Có những ngày bệnh nhân ra vào liên tục, chứng kiến những trường hợp bệnh không thể cứu chữa, bản thân em cảm thấy rất sợ hãi và buồn thay cho họ. Nhưng mọi người thì vẫn có thể giữ vững tinh thần lạc quan và cống hiến hết mình cho công việc. Đa số các bệnh nhân trong khoa ngoại em điều trị đều lớn tuổi, các anh, chị điều dưỡng không chỉ chăm sóc chữa trị cho các bệnh nhân mà còn trò chuyện tâm sự với họ như người con, người cháu với cô chú, ông bà của mình. Em rất khâm phục và biết ơn các y bác sĩ và các anh chị điều dưỡng!
Thùy Dương (thực hiện)